Thứ Năm, 19 tháng 8, 2021

The Adventures of Pinocchio (1883) - Những Cuộc Phiêu Lưu Của Pinocchio

Câu chuyện này đã được chuyển thể từ Cuộc phiêu lưu của Pinocchio (1883) của nhà văn Ý Carlo Collodi và phiên bản của Disney. 

A Boy Made of Wood

Long ago in Italy there lived on old clock-maker named Geppetto. Tick-tick-TOCK! Tick-tick-TOCK! went all the clocks in his shop. When he worked, Geppetto felt happy. But when he rested, a sad feeling came over him. “Ah!” he would think. “All my life and no child to call my own!”  So, one day Geppetto carved a puppet from wood in the shape of a boy.

 

Pinocchio Boy Made of Wood

Thanks to Ramin, 8, Bangladesh

 

He made the arms and legs of the puppet so they could move. He cut and sewed a nice outfit for it, as if it were a real boy. "I will call you Pinocchio," said Geppetto.  That night, Geppetto lay the wooden puppet down onto the bed.

From out of the window, a big star twinkled bright.  Geppetto looked out the window to the twinkling star.  

“Bright star,” said Geppetto. “If I could make one wish, it would be for a real boy of my own.” But of course, he knew that was not possible.

That night, the same big star swooshed right into Geppetto’s room. It changed into a Blue Fairy!  The Blue Fairy flew over to the bed.

“Little wooden puppet,” said the Blue Fairy. “In the morning, you will be able to walk and talk like a real boy.” She tapped the puppet one time with her wand. “And if someday you can prove that you are brave and true, you may become a real boy.”

Pinocchio’s eyes opened.

Pinocchio and the Blue Fairy Wand

Thanks to Ava, 13, NC


“One more thing,” said the Blue Fairy. Suddenly. a cricket appeared. He was dressed mighty fine -and could talk! “Meet the Cricket", said the Blue Fairy. He will stay with you to help you make wise choices.”

 

Jiminy Cricket

Thanks to Ava, 13, NC

 

And with that, the Blue Fairy went swoosh and was gone! Out of the window and up into the night sky.

When Geppetto woke up the next morning, he said, “I will go take my puppet out of bed.” But the bed was empty!

“Here I am, Father!” said Pinocchio from the other side of the room.

Geppetto swung around. “What? You can talk?”

“Yep! I am Pinocchio, your boy!”

“How can this be?” said Geppetto in shock. Then he said, “But who cares?” He rushed over and swept the wooden puppet into his arms. “Pinocchio, my son!” he said in great happiness.

 

 

Off to School

One day Pinocchio said, “I want to go to school, like other boys.”

“Of course,” said Geppetto. But he did not have the money to buy schoolbooks.

Later that day, Geppetto came back home with schoolbooks. “Now you can go to school,” he said.

“But Father, where is your warm coat?”

With a wave of his hand Geppetto said, “No need to worry about that. What matters is that you will go to school tomorrow!” He did not want Pinocchio to know he had traded his warm coat to buy the schoolbooks.

The next morning, Pinocchio said good-bye to Geppetto.

Pinocchio Bedtime Story Off to School

Thanks to Ava, 13, NC

 

He skipped along the path to school, humming as he went. The Cricket rode on his shoulder, happy, too.

Coming up to them on the path was a Fox and a Cat.

“And where are you going on this fine day?” said the Fox.

“I am going to school!” said Pinocchio.

“On such a fine day as this?” said the Fox. “It is too nice to be stuck inside school! You should come with us, to the fair.”

“Listen to me,” said the Fox. He put his arm around Pinocchio’s shoulder. “Anything you need to know, you can learn at the fair.”

Thanks to Ali, 11, Iran

 

“Really?” said Pinocchio.

“Take it from me,” said the Fox.

“Pinocchio!" said the Cricket.  "He does not know what he is talking about!” 

The Fox covered the Cricket with his hat. No one could hear the little fellow as the Cricket tried to call out, “Pinocchio, do not listen to him!”

“Okay!” said Pinocchio. "Let's go to the fair!" And off they went. 

The Fair

What a fair it was! By the gate was a man dressed in white. He called out, “Come in, come in! Right this way! Get your tickets here!”

With a sad look Pinocchio said to the Fox and Cat, “I do not have any tickets.”

A man was selling old things at a table near the gate. He called, “Hey, you! Sell me those new schoolbooks of yours! That is how you can get money for tickets.”

The fair was so bright and colorful and exciting, that the next thing Pinocchio knew he had sold his schoolbooks for tickets.

“No, Pinocchio, stop!” called the Cricket, who finally got out from under the Fox’s hat. But Pinocchio, the Fox and the Cat did not hear him. They were already inside the fair.

The Man Who Ran the Fair

On stage was a puppet show! “I am a puppet, too!" said Pinocchio.  "I can dance like that!” He jumped right onto the stage and started to dance with the other puppets.

“Look at that new puppet!” someone called. “It has no strings!”

Thanks to Shrijan, 7, UK

 

“No strings?” said another. “Amazing!”

Everyone laughed and laughed. They threw coins on the stage.

The man who ran the fair saw coins fly onto the stage. “Well, now!” he said, rubbing his chin. “This puppet with no strings will make me rich!”

The next thing Pinocchio knew, he was picked up and thrown in a birdcage. In the next moment, the door was locked shut.

Thanks to Siyona, 11, UK

 

“Hey, get me out!” called Pinocchio. But the person who had thrown him in just left the room. Only the Cricket heard Pinocchio's calls. The Cricket ran back and forth, in and out of the birdcage, trying to find a way to free the lock.  But he could not unlock it.

“I am stuck!” cried Pinocchio. "How did this happen to me?"

The Nose Grows

All of a sudden, poof! There was the Blue Fairy.

“Please!” said Pinocchio. “Can you help me?”

“Tell me something first,” said the Blue Fairy. “How did you get inside that cage?”

“Tell her what happened,” said the Cricket.

Could he really tell the Blue Fairy what had happened? What would she think of him?

“Um, I was robbed,” said Pinocchio.

“Is that right?” said the Blue Fairy with a frown. Pinocchio’s nose began to grow.

“Yes, robbed!” said Pinocchio. “By two mean men – no, four!”

The nose grew more.

“They took my books. They made me come here.  And they threw me into this cage!”

His nose grew longer and longer. Until Pinocchio could see nothing in front of his face but one big giant nose.

“Why is my nose so big?” Pinocchio cried out.

“Pinocchio!” said the Blue Fairy in a stern voice. “You must know what the truth really is.”

Pinocchio and the Blue Fairy

Thanks to Ava,13, NC

 

“I guess so,” said Pinocchio. “I wanted to come to the fair.  I came here with a Fox and the Cat.”

The nose grew shorter.

“I had to sell my books to get some tickets.”

“Had to?” said the Blue Fairy.

“I mean, I decided to sell my books to get tickets,” he said.

The nose got shorter still.

“Then someone put me in this cage,” he said.

The nose was back to normal. “Good job, Pinocchio!” said the Cricket.

“Well done,” said the Blue Fairy. “Now I will get you out of here.”

With a wave of her wand, Pinocchio was out of the cage.

“Here are your books.” And Pinocchio was holding the same new schoolbooks in his hands again.

“Know this,” said the Blue Fairy, “you are on your own from now on. Make sure you do the right thing next time.” And she was gone.

 

The Coachman

Pinocchio was back on the road to school.  A Coachman drove up. “Hey kid, how about a ride?”

“No, thank you,” said Pinocchio. “I am going to school.”

“You will ride faster with me,” said the Coachman to Pinocchio. He said to himself, “He will ride faster all right, but not to where he thinks he is going!”

"Alright," said Pinocchio. "I want to get to school right away!" 

When Pinocchio was inside the coach, the Coachman said, “Say kid, why do you think boys like you go to school?”

“To learn things,” said Pinocchio. “And to grow up, I guess.  So we can do what we want.”

“Well,” said the Coachman, “what if I told you that could do what you wanted, right now?”

“Right now?”

“Yep! Think of it. Skip the books. Skip the school. Right now, how would you like to have all the candy you can eat!"

"All the candy?"

"Yep.  Ice cream, too.  Of every flavor. Ever want to smoke a cigar or play pool? All this and more, at Pleasure Island.”

“Pleasure Island?”

“Best place in the world for boys like you!”

“Don’t listen to him, Pinocchio!” shouted the Cricket.

“Why wait?” said the Coachman. “I know just where Pleasure Island is. This is your lucky day, kid. So what do you say?”

“Let’s go there!” said Pinocchio. “I’m going to Pleasure Island!”

“Augh!” said the Cricket, waving his arms in the air.

 

Pleasure Island

After a while, the coach stopped.  “You got a boy with you in that coach?” said a dark stranger to the Coachman.

“Yep.” The Coachman grabbed Pinocchio and threw him down onto the ground. “He’s all yours. Now pay up.”

 

The Coachman reached out for something (was it money?) from the dark stranger. Then the Coachman drove off.

What could it all mean? But as Pinocchio looked around, he no longer cared.

For everything the Coachman had told him was true! Heaps of candy all about. Tubs of ice cream in every flavor. Boys like him could eat and eat, and play all day.  None of them had to work or clean up. There were even cigars if you wanted one, and pool tables to play.

But after a few days, something was odd. “Where did all the boys go?” he asked the Cricket.

“All I see now are donkeys,” said Pinocchio.

“I must say, there used to be more boys around here,” said the Cricket.

Just then, one of his ears popped into a donkey ear.  Then his other ear popped into a donkey ear, too.

“Oh!” cried the Cricket. “What is happening to you?”

“I don’t know - HONK!” said Pinocchio.

Pinocchio at the Fair with Donkey Ears

Thanks to Ava, 13, NC

 

Pinocchio and the Cricket saw a line of donkeys led by a dark stranger onto a truck. “Oh, no!” said the Cricket. “Now I get it! Boys get turned into donkeys here. Then the donkeys are sold! Pinocchio, we have to get you out of here, fast - while we still can!”

“Let’s go – HONK!” said Pinocchio. His two feet had popped into four.

“Run, quick!” said the Cricket. One good thing about Pinocchio’s new four legs is he could run very fast! Quick, quick, they ran out of Pleasure Island. Soon they were at a dock by the ocean.

“Please sir!” Pinocchio called out to a man by the dock. “I am looking for an old man named Geppetto. Do you know him? – HONK!”

“Sounds like you are getting a bad cold,” said the man. “Hmm, Geppetto. That’s the old man whose son left one morning and did not come back. He went out on a boat to look for him. No one has seen the poor fellow since.”

“Oh no! This is all my fault – HONK!” said Pinocchio. “I must look for my father!” Pinocchio jumped off of the dock into the ocean. The Cricket jumped in too, close behind.

 

The Whale

Most of Pinocchio was still made of wood, so he could float on the ocean. “Father!” he called out, paddling the water with his arms. “Father!” but there was no answer.

All Pinocchio could see around him was blue water, everywhere. Until – what was that, far away? Something was rushing up. Something big, and very fast!

Monstro

Thanks to Ava, 13, NC

 

In a moment, a giant whale was upon them. It opened its giant jaws and with one gulp, swallowed Pinocchio! Rushing inside with all the sea water tumbled Pinocchio and the Cricket. When they came to a stop, they saw that they were in the dark belly of the whale.

“Are you okay?” said Pinocchio to the Cricket.

“I am fine,” said a voice of an old man.

“Wait a minute,” said Pinocchio. “Father, is that you?”

There was Geppetto!

“Father, Father, it’s me!” said Pinocchio.

“My son!” said Geppetto. “I thought I was dreaming!”

They hugged in joy.

“Look!” said Geppetto as three fish swam by. “There goes our dinner!”

“Father, I have an idea! Let’s make a fire.”

“Grilled fish tonight!” said Geppetto.

“No, I mean for us to get out!” said Pinocchio. He gathered driftwood and got a flame going. “This is how we can make the whale sneeze!” he said. Pinocchio waved his arms over the flame to make a lot of smoke. Soon, clouds of black smoke were rising up.

The whale gave a cough. “Hang on!” said Pinocchio. And then… WHAM!! In one big sneeze, Pinocchio, Geppetto and the Cricket flew out of the whale’s mouth. Rolling over and over in the sea water, at last they rolled up onto the shore.

“Pinocchio?” Geppetto rose to his feet. The Cricket was there beside him.  But where was Pinocchio?

And then they found him! Pinocchio was face down, his head in a puddle.

“Pinocchio!”

They were too late. Geppetto and the Cricket wept over Pinocchio, the boy puppet, who lay still in the water.

Then in a flash, who was there but the Blue Fairy!

“Pinocchio,” she said. “You saved your father. You proved that you are both brave and true.” She tapped his head with her wand. “And now you will be a real boy.”

Pinocchio woke up.  He looked at his soft arms and soft legs.

“Father!” he cried out. “Look! I am a real boy!”

“That you are!” cried Geppetto.

The Blue Fairy turned to the Cricket. “Come,” she said. In a flash, the two of them were gone.

And they lived many long and happy years together.

TIẾNG VIỆT

Một cậu bé làm bằng gỗ

Từ lâu, ở Ý có một người thợ làm đồng hồ cũ tên là Geppetto. Đánh dấu tích tắc! Đánh dấu tích tắc! đã đi tất cả các đồng hồ trong cửa hàng của mình. Khi làm việc, Geppetto cảm thấy hạnh phúc. Nhưng khi anh ấy nghỉ ngơi, một cảm giác buồn bã ập đến trong anh ấy. "Ah!" anh ấy sẽ nghĩ. "Cả đời tôi và không có đứa trẻ nào để gọi của riêng tôi!" Vì vậy, ngày mai Geppetto đã tạc một con rối từ gỗ với hình dáng một cậu bé.

 

Cậu bé Pinocchio làm bằng gỗ

Cảm ơn Ramin, 8 tuổi, Bangladesh

 

Anh ta làm cánh tay và chân của con rối để chúng có thể cử động. Anh cắt và may cho nó một bộ quần áo đẹp, như thể nó là một cậu bé thực thụ. Geppetto nói: “Tôi sẽ gọi cậu là Pinocchio. Đêm đó, Geppetto đặt con rối gỗ xuống giường.

Từ ngoài cửa sổ, một ngôi sao lớn lấp lánh sáng. Geppetto nhìn ra ngoài cửa sổ với ngôi sao lấp lánh.  

“Ngôi sao sáng,” Geppetto nói. "Nếu tôi có thể thực hiện một điều ước, đó sẽ là điều ước dành cho một cậu bé thực sự của riêng tôi." Nhưng tất nhiên, anh biết điều đó là không thể.

Đêm đó, cùng một ngôi sao lớn ập vào phòng Geppetto. Nó đã thay đổi thành Blue Fairy! Cô Tiên Xanh bay đến bên giường.

“Con rối gỗ nhỏ,” Cô Tiên Xanh nói. “Vào buổi sáng, bạn sẽ có thể đi lại và nói chuyện như một cậu bé thực thụ”. Cô ấy dùng đũa phép gõ vào con rối một lần. "Và nếu một ngày nào đó bạn có thể chứng minh rằng bạn dũng cảm và chân chính, bạn có thể trở thành một cậu bé thực sự."

Pinocchio mở mắt.

Pinocchio and the Blue Fairy Wand

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

“Còn một điều nữa,” Blue Fairy nói. Đột ngột. một con dế xuất hiện. Anh ấy ăn mặc đẹp và có thể nói chuyện! Cô Tiên Xanh nói: “Hãy gặp Dế Mèn. Anh ấy sẽ ở bên bạn để giúp bạn đưa ra những lựa chọn sáng suốt”.

 

Jiminy Cricket

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

Và cùng với đó, Blue Fairy đã biến mất! Ngoài cửa sổ và lên bầu trời đêm.

Khi Geppetto thức dậy vào sáng hôm sau, anh ấy nói, "Tôi sẽ đưa con rối của tôi ra khỏi giường." Nhưng chiếc giường trống rỗng!

"Con đây, thưa Cha!" Pinocchio nói từ phía bên kia của căn phòng.

Geppetto xoay người lại. "Gì? Bạn có thể nói?"

"Chuẩn rồi! Tôi là Pinocchio, cậu bé của bạn! ”

"Làm sao có thể?" Geppetto nói trong cú sốc. Sau đó anh ta nói, "Nhưng ai quan tâm?" Anh lao đến và cuốn con rối gỗ vào tay mình. "Pinocchio, con trai của tôi!" anh ấy nói trong niềm hạnh phúc tột độ.

 

 

Nghỉ học

Một ngày nọ, Pinocchio nói, "Tôi muốn đến trường, giống như những cậu bé khác."

“Tất nhiên,” Geppetto nói. Nhưng anh không có tiền để mua sách học.

Cuối ngày hôm đó, Geppetto trở về nhà với những cuốn sách đi học. “Bây giờ bạn có thể đi học,” anh nói.

"Nhưng thưa Cha, áo ấm của cha đâu?"

Với một cái vẫy tay của mình, Geppetto nói, “Không cần phải lo lắng về điều đó. Điều quan trọng là bạn sẽ đi học vào ngày mai! ” Cậu không muốn Pinocchio biết cậu đã đánh đổi chiếc áo ấm của mình để mua sách học.

Sáng hôm sau, Pinocchio nói lời tạm biệt với Geppetto.

Pinocchio Câu chuyện trước khi đi ngủ về trường học

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

Anh ấy đi dọc theo con đường đến trường, ngâm nga khi anh ấy đi. Dế Mèn cựa mình trên vai cũng vui.

Đến với họ trên con đường là một con Cáo và một con Mèo.

"Và bạn sẽ đi đâu vào ngày đẹp trời này?" Cáo nói.

"Tôi đang đi đến trường!" Pinocchio nói.

"Vào một ngày đẹp trời như thế này?" Cáo nói. “Thật là quá tuyệt khi bị mắc kẹt trong trường! Bạn nên đến với chúng tôi, đến hội chợ. ”

"Hãy nghe tôi," Fox nói. Anh choàng tay qua vai Pinocchio. "Bất cứ điều gì bạn cần biết, bạn có thể học tại hội chợ."

Cảm ơn Ali, 11 tuổi, Iran

 

"Có thật không?" Pinocchio nói.

"Hãy lấy nó khỏi tôi," Fox nói.

"Pinocchio!" Dế Mèn nói. "Nó không biết nó đang nói về cái gì!" 

Cáo đã che mũ cho Dế Mèn. Không ai có thể nghe thấy cậu bé khi Dế Mèn cố gắng gọi, "Pinocchio, đừng nghe cậu ấy!"

"Được chứ!" Pinocchio nói. "Đi hội chợ thôi!" Và họ đã đi. 

Sự công bằng

Thật là một công bằng! Bên cổng là một người đàn ông mặc đồ trắng. Anh ta gọi, “Mời vào, vào đi! Ngay lối này! Nhận vé của bạn ở đây! ”

Pinocchio với vẻ mặt buồn bã nói với Cáo và Mèo, "Tôi không có vé."

Một người đàn ông đang bán đồ cũ ở chiếc bàn gần cổng. Anh ấy gọi, “Này, bạn! Bán cho tôi những cuốn sách học mới của bạn! Đó là cách bạn có thể có tiền mua vé ”.

Hội chợ rất tươi sáng và đầy màu sắc và thú vị, điều tiếp theo là Pinocchio biết rằng cậu đã bán sách đi học của mình để lấy vé.

"Không, Pinocchio, dừng lại!" được gọi là Cricket, người cuối cùng đã thoát ra từ dưới chiếc mũ của Cáo. Nhưng Pinocchio, Cáo và Mèo không nghe thấy cậu ấy. Họ đã ở bên trong hội chợ.

The Man Who Ran the Fair

Trên sân khấu là một buổi biểu diễn múa rối! "Tôi cũng là một con rối!" Pinocchio nói. "Tôi có thể nhảy như vậy!" Anh ấy nhảy ngay lên sân khấu và bắt đầu nhảy với những con rối khác.

"Nhìn con rối mới đó!" ai đó được gọi là. "Nó không có dây!"

Cảm ơn Shrijan, 7 tuổi, Vương quốc Anh

 

"Không có dây?" nói khác. "Kinh ngạc!"

Mọi người cười lăn cười bò. Họ ném tiền xu lên sân khấu.

Người đàn ông điều hành hội chợ nhìn thấy những đồng xu bay lên sân khấu. "Chà, bây giờ!" anh nói, xoa cằm. "Con rối không có dây này sẽ làm cho tôi giàu có!"

Điều tiếp theo mà Pinocchio biết, cậu bé được nhặt và ném vào lồng chim. Ngay sau đó, cánh cửa đã bị khóa chặt.

Cảm ơn Siyona, 11 tuổi, Vương quốc Anh

 

"Này, đưa tôi ra!" được gọi là Pinocchio. Nhưng người đã ném anh vào vừa mới rời khỏi phòng. Chỉ có Dế mèn nghe thấy tiếng gọi của Pinocchio. Dế Mèn chạy tới chạy lui, ra vào lồng chim, cố gắng tìm cách giải phóng ổ khóa. Nhưng anh không thể mở khóa nó.

"Tôi bị mắc kẹt!" Pinocchio đã khóc. "Làm thế nào mà điều này lại xảy ra với tôi?"

Mọc mũi

Tất cả đột ngột, poof! Đã có Nàng tiên xanh.

"Vui lòng!" Pinocchio nói. "Bạn có thể giúp tôi được không?"

“Hãy nói cho tôi biết điều gì đó trước,” Blue Fairy nói. "Làm thế nào bạn vào bên trong cái lồng đó?"

"Hãy nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra," Cricket nói.

Anh ta có thể thực sự nói với Blue Fairy chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy sẽ nghĩ gì về anh ta?

"Ừm, tôi đã bị cướp," Pinocchio nói.

"Có đúng không?" Cô Tiên Xanh cau mày nói. Mũi của Pinocchio bắt đầu dài ra.

"Vâng, bị cướp!" Pinocchio nói. "Hai người đàn ông có ý nghĩa - không, bốn người!"

Mũi mọc nhiều hơn.

“Họ lấy sách của tôi. Họ đã bắt tôi đến đây. Và họ đã ném tôi vào cái lồng này! ”

Mũi của anh ngày càng dài ra. Cho đến khi Pinocchio không thể nhìn thấy gì trước mặt mình ngoài một chiếc mũi to khổng lồ.

"Tại sao mũi của tôi lại to như vậy?" Pinocchio kêu lên.

"Pinocchio!" Cô Tiên Xanh nói với giọng nghiêm nghị. "Bạn phải biết sự thật thực sự là gì."

Pinocchio and the Blue Fairy

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

“Tôi đoán vậy,” Pinocchio nói. “Tôi muốn đến hội chợ. Tôi đến đây với Cáo và Mèo ”.

Mũi ngắn hơn.

"Tôi đã phải bán sách của mình để có được một số vé."

"Phải?" Cô Tiên Xanh nói.

“Ý tôi là, tôi quyết định bán sách của mình để lấy vé,” anh nói.

Mũi vẫn ngắn hơn.

“Sau đó, ai đó đã nhốt tôi vào cái lồng này,” anh nói.

Mũi đã trở lại bình thường. "Làm tốt lắm, Pinocchio!" Dế Mèn nói.

“Làm tốt lắm,” Blue Fairy nói. "Bây giờ tôi sẽ đưa bạn ra khỏi đây."

Với một cái vẫy đũa phép của mình, Pinocchio đã ra khỏi lồng.

"Đây là sách của bạn." Và Pinocchio lại được cầm trên tay những cuốn sách học mới.

“Hãy biết điều này,” Blue Fairy nói, “kể từ bây giờ bạn là của riêng bạn. Hãy chắc chắn rằng bạn sẽ làm điều đúng đắn vào lần sau ”. Và cô ấy đã ra đi.

 

Người đánh xe

Pinocchio đã trở lại trên đường đến trường. Một người đánh xe chạy lên. "Này nhóc, thế còn một chuyến đi?"

“Không, cảm ơn,” Pinocchio nói. "Tôi đang đi đến trường."

"Bạn sẽ đi xe nhanh hơn với tôi," Người đánh xe nói với Pinocchio. Anh ta tự nói với chính mình, "Anh ta sẽ đi nhanh hơn được tất cả, nhưng không đến nơi anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ đi!"

"Được rồi," Pinocchio nói. "Tôi muốn đến trường ngay lập tức!" 

Khi Pinocchio ở bên trong huấn luyện viên, Huấn luyện viên nói, "Nói đi, con nghĩ tại sao con trai thích con đi học?"

Pinocchio nói: “Để học mọi thứ. “Và để trưởng thành, tôi đoán vậy. Vì vậy, chúng tôi có thể làm những gì chúng tôi muốn ”.

"Chà," Người đánh xe nói, "điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với bạn rằng có thể làm những gì bạn muốn, ngay bây giờ?"

"Ngay lập tức?"

"Chuẩn rồi! Nghĩ về nó. Bỏ qua những cuốn sách. Bỏ qua trường học. Ngay bây giờ, muốn có hết kẹo thì làm sao mà ăn được! "

"Tất cả kẹo?"

"Đúng. Kem cũng vậy. Đủ mọi hương vị. Bạn đã bao giờ muốn hút xì gà hay chơi bi-a chưa? Tất cả điều này và hơn thế nữa, tại Pleasure Island."

"Đảo Niềm vui?"

“Nơi tốt nhất trên thế giới dành cho những chàng trai như bạn!”

"Đừng nghe anh ấy, Pinocchio!" Dế Choắt hét lên.

"Tại sao chờ đợi?" Người đánh xe nói. “Tôi chỉ biết Đảo Niềm vui ở đâu. Đây là ngày may mắn của bạn, nhóc. Vậy bạn sẽ nói gì?"

"Hãy đi đến đó!" Pinocchio nói. "Tôi sẽ đến Đảo Khoái Lạc!"

"Mặc dù!" Dế Mèn vừa nói vừa vung tay lên trời.

 

Đảo Khoái lạc

Một lúc sau, huấn luyện viên dừng lại. "Bạn có một cậu bé với bạn trong huấn luyện viên đó?" một người lạ mặt tối nói với Người đánh xe.

"Chuẩn rồi." Người đánh xe ôm lấy Pinocchio và ném cậu xuống đất. "Anh ấy là tất cả của bạn. Bây giờ hãy trả tiền. ”

 

Người đánh xe đưa tay ra lấy thứ gì đó (có phải là tiền không?) Từ một người lạ mặt. Sau đó Người đánh xe phóng đi.

Tất cả có thể có nghĩa là gì? Nhưng khi Pinocchio nhìn quanh, cậu không còn quan tâm nữa.

Vì tất cả những gì Người đánh xe đã nói với anh ta là sự thật! Hàng đống kẹo về tất cả. Những thùng kem đủ mọi hương vị. Những đứa con trai như anh ấy có thể ăn và ăn, và chơi cả ngày. Không ai trong số họ phải làm việc hoặc dọn dẹp. Thậm chí có cả xì gà nếu bạn muốn, và bàn bi-a để chơi.

Nhưng sau một vài ngày, có điều gì đó kỳ lạ. "Tất cả các chàng trai đã đi đâu?" anh hỏi Dế Mèn.

Pinocchio nói: “Tất cả những gì tôi thấy bây giờ là lừa.

Cricket nói: “Tôi phải nói rằng, đã từng có nhiều cậu bé hơn ở quanh đây.

Vừa lúc đó, một bên tai của anh ta đã lọt vào tai con lừa. Sau đó, tai còn lại của anh ta cũng biến thành tai lừa.

"Ồ!" Dế Choắt kêu lên. "Những gì đang xảy ra với bạn?"

"Tôi không biết - HONK!" Pinocchio nói.

Pinocchio tại Hội chợ với Tai lừa

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

Pinocchio và Dế Mèn nhìn thấy một đàn lừa do một kẻ lạ mặt đen tối dắt lên một chiếc xe tải. "Ôi không!" Dế Mèn nói. "Giờ thì tôi đã hiểu! Con trai bị biến thành lừa ở đây. Sau đó, những con lừa được bán! Pinocchio, chúng tôi phải đưa cậu ra khỏi đây nhanh chóng - trong khi chúng tôi vẫn có thể! ”

"Đi thôi - HONK!" Pinocchio nói. Hai bàn chân của anh đã thành bốn.

"Chạy, nhanh lên!" Dế Mèn nói. Một điều tốt về bốn chân mới của Pinocchio là anh ta có thể chạy rất nhanh! Nhanh chóng, nhanh chóng, họ đã chạy ra khỏi Đảo Khoái Lạc. Chẳng bao lâu họ đã có mặt tại một bến tàu cạnh đại dương.

"Xin thưa ngài!" Pinocchio gọi một người đàn ông bên bến tàu. “Tôi đang tìm một ông già tên là Geppetto. Bạn có biết anh ta không? - XIN LỖI! ”

“Có vẻ như bạn đang bị cảm lạnh nặng,” người đàn ông nói. “Hừm, Geppetto. Đó là ông già mà con trai của ông đã ra đi vào một buổi sáng và không quay trở lại. Anh ra thuyền đi tìm anh. Từ đó đến nay không ai nhìn thấy người đồng bọn tội nghiệp nữa ”.

"Ôi không! Tất cả là lỗi của tôi - HONK! ” Pinocchio nói. "Tôi phải tìm cha tôi!" Pinocchio nhảy khỏi bến xuống đại dương. Con Dế cũng nhảy vào, áp sát phía sau.

 

Cá voi

Hầu hết Pinocchio vẫn được làm bằng gỗ, vì vậy cậu bé có thể trôi nổi trên đại dương. "Cha!" anh ta gọi, dùng tay chèo trên mặt nước. "Cha!" Tuy nhiên không có câu trả lời.

Tất cả những gì Pinocchio có thể nhìn thấy xung quanh cậu là nước xanh, ở khắp mọi nơi. Cho đến khi - đó là gì, rất xa? Có thứ gì đó đang lao lên. Một cái gì đó lớn, và rất nhanh!

Monstro

Cảm ơn Ava, 13, NC

 

Trong khoảnh khắc, một con cá voi khổng lồ đã lao vào họ. Nó mở bộ hàm khổng lồ của mình và chỉ với một ngụm, đã nuốt chửng Pinocchio! Lao vào bên trong với toàn bộ nước biển khiến Pinocchio và chú dế bị lật nhào. Khi dừng lại, họ thấy mình đang nằm trong bụng cá voi sẫm màu.

"Bạn có ổn không?" Pinocchio nói với Dế.

“Tôi không sao,” một giọng nói của một ông già.

“Chờ một chút,” Pinocchio nói. "Cha, đó là cha?"

Đã có Geppetto!

"Cha, Cha, là con!" Pinocchio nói.

"Con trai của tôi!" Geppetto nói. "Tôi nghĩ rằng tôi đang mơ!"

Họ ôm nhau trong niềm vui sướng.

"Nhìn!" Geppetto nói khi ba con cá bơi qua. "Bữa tối của chúng ta đến rồi!"

“Cha, con có một ý kiến! Hãy nhóm lửa ”.

"Cá nướng tối nay!" Geppetto nói.

"Không, ý tôi là chúng ta phải ra ngoài!" Pinocchio nói. Anh ta gom lũa lại và đốt lửa. "Đây là cách chúng ta có thể làm cho cá voi hắt hơi!" anh ấy nói. Pinocchio vẫy tay trên ngọn lửa để tạo ra nhiều khói. Chẳng mấy chốc, những đám khói đen bốc lên nghi ngút.

Con cá voi ho một tiếng. "Treo lên!" Pinocchio nói. Và sau đó… WHAM !! Trong một lần hắt hơi lớn, Pinocchio, Geppetto và Cricket đã bay ra khỏi miệng cá voi. Lăn qua lăn lại trong nước biển, cuối cùng họ cũng lăn lên bờ.

"Pinocchio?" Geppetto đứng dậy. Dế Mèn đã ở đó bên cạnh anh. Nhưng Pinocchio đã ở đâu?

Và sau đó họ tìm thấy anh ta! Pinocchio cúi gằm mặt, đầu chìm trong vũng nước.

"Pinocchio!"

Họ đã quá muộn. Geppetto và Dế mèn khóc thương cậu bé rối Pinocchio nằm im dưới nước.

Rồi trong nháy mắt, ai đã ở đó ngoài Blue Fairy!

“Pinocchio,” cô ấy nói. “Bạn đã cứu cha mình. Bạn đã chứng minh rằng bạn vừa dũng cảm vừa chân chính ”. Cô dùng đũa phép gõ vào đầu anh. "Và bây giờ bạn sẽ là một cậu bé thực sự."

Pinocchio tỉnh dậy. Anh nhìn cánh tay mềm mại và đôi chân mềm mại của mình.

"Cha!" Anh ấy đã khóc to. "Nhìn! Tôi là một cậu bé thực sự! ”

"Là bạn!" Geppetto kêu lên.

Cô Tiên Xanh quay sang Dế Choắt. “Hãy đến,” cô ấy nói. Trong nháy mắt, hai người bọn họ đã biến mất.

Và họ đã sống nhiều năm dài hạnh phúc bên nhau.

Sách tiếng Việt:


Mua sách bản tiếng Việt bạn nhấn vào đây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét