Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2021

# 5 Bạch Tuyết và bảy chú lùn | Snow White and the Seven Dwarfs Story

 

Bạch Tuyết và bảy chú lùn 

(Truyện cổ Grimm)

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Bạch Tuyết và bảy chú lùn được anh em nhà Grimm giới thiệu lần đầu vào năm 1812. Đây là một trong những truyện cổ Grimm được yêu thích nhất trên thế giới.

Truyện kể về nàng công chúa xinh đẹp có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Nàng phải chạy trốn vào rừng sâu để tránh sự hãm hại của bà hoàng hậu độc ác và được bảy chú lùn tốt bụng đã cưu mang. Hoàng hậu tiếp tục nghĩ ra rất nhiều cách để giết chết nàng và cuối cùng mụ cũng thành công. Nhưng bất ngờ xảy đến khi có chàng hoàng tử ở nước láng giềng khiến nàng tỉnh dậy. Hoàng hậu độc ác bị trừng phạt, còn nàng công chúa Bạch Tuyết thì sống hạnh phúc với hoàng tử mãi mãi.

Hồi ấy đang giữa mùa đông, hoa tuyết như những lông chim bay khắp bầu trời, có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ. Khung cửa làm bằng gỗ mun đen nhánh. Hoàng hậu ngồi khâu nhưng lại mải ngắm tuyết rơi nên bị kim đâm vào ngón tay, và ba giọt máu đỏ rơi xuống tuyết trắng phau. Nhìn màu đỏ tươi nổi bật trên tuyết, hoàng hậu tự nhủ:

– Giá mình có một đứa con da trắng như tuyết, môi đỏ hồng hào như màu máu đỏ tươi, tóc đen nhánh như gỗ mun khung cửa sổ này thì hay quá nhỉ.

Ít lâu sau bà sinh được một cô con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như son và tóc đen nhánh như gỗ mun, vì thế bà đặt tên con gái là Bạch Tuyết. Nhưng ngay sau khi đứa trẻ sinh ra thì hoàng hậu qua đời.

Sau một năm để tang, nhà vua lấy vợ khác. Hoàng hậu mới xinh đẹp, nhưng tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng. Mụ sẽ tức điên người khi nghe thấy nói rằng còn có người đẹp hơn mình. Mụ này có một chiếc gương thần, mỗi khi đứng ngắm mình trước gương, thường hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Gương trả lời:

– Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này.

Hoàng hậu hài lòng lắm, vì mụ biết rằng gương nói thật.

Bạch Tuyết càng lớn, càng đẹp. Khi Bạch Tuyết lên bảy nàng đẹp như nắng sớm mai và đẹp hơn chính cả hoàng hậu nữa. Có lần hoàng hậu ngồi trước gương và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Gương trả lời:

– Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Hoàng hậu nghe nói giật mình, mặt tái xanh lại vì ghen tức. Từ đó trở đi, mỗi khi thoáng nhìn thấy Bạch Tuyết là mụ đã khó chịu, bực tức, rồi đâm ra căm ghét cô bé. Những cơn ghen ghét và lòng đố kỵ của mụ ngày càng mãnh liệt làm cho mụ ngày đêm bực bội, bứt rứt. Mụ cho gọi một người thợ săn đến và bảo:

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

– Ngươi hãy mang con bé này vào trong rừng sâu, ta không muốn nhìn mặt nó nữa. Ngươi hãy giết nó đi, mang gan, phổi nó về cho ta để chứng tỏ ngươi đã giết nó.
Người thợ săn vâng lệnh và dẫn cô bé vào rừng sâu. Nhưng khi bác rút dao ra định đâm thì cô bé khóc và nói:

– Trời ơi, bác thợ săn yêu quý, bác hãy để cháu sống, cháu sẽ chạy trốn trong rừng hoang vu này, cháu xin thề là sẽ không bao giờ trở lại cung nữa.

Thấy cô bé xinh đẹp, bác thợ săn động lòng thương và bảo:

– Con trốn vào rừng đi, tội nghiệp con quá.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Bác nghĩ: “Rồi có khi thú dữ lại ăn thịt cô bé mất thôi!.” Nhưng dù sao bác cảm thấy trút được gánh nặng trong lòng vì chẳng phải giết người. Đúng lúc đó có một con lợn rừng con nhảy tới, bác đâm chết lấy gan phổi mang về nộp hoàng hậu làm bằng chứng. Mụ dì ghẻ độc ác sai nhà bếp xào gan phổi cho mụ ăn. Mụ đinh ninh là gan phổi Bạch Tuyết nên mụ cố ăn cho kỳ hết.

Còn lại cô bé bất hạnh lủi thủi một mình trong rừng rộng mênh mông, cô sợ hãi, ngơ ngác nhìn lá cây ngọn cỏ chẳng biết làm gì. Đột nhiên cô cắm đầu chạy, chạy giẫm cả lên gai và đá nhọn. Thú dữ lượn quanh cô, nhưng chẳng có con nào đụng đến người cô. Cô bé cứ thế chạy mãi, chạy mãi, tới lúc trời sẩm tối cô mới nhìn thấy một căn nhà nhỏ, liền vào đó nghỉ chân.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Trong nhà tất cả mọi đồ vật đều nhỏ xíu, xinh xắn và sạch sẽ đến nỗi không thể chê vào đâu được. Giữa nhà có một cái bàn trải khăn trắng tinh, trên bàn bày bảy cái đĩa nhỏ xinh xinh, mỗi đĩa có một thìa con, một dao con, một nĩa on và cạnh đó là một ly cũng nho nhỏ xinh xinh như thế. Sát hai bên tường kê bảy chiếc giường nhỏ nối tiếp nhau, giường nào cũng phủ khăn trắng như tuyết.

Đang đói và khát, Bạch Tuyết ăn ở mỗi đĩa một ít rau, ít bánh và uống ở mỗi ly một hớp rượu vang, vì cô không muốn để một ai phải mất phần. Suốt ngày chạy trốn trong rừng, giờ cô đã thấm mệt muốn đặt mình xuống giường nằm ngủ nhưng giường lại không vừa, cái thì dài quá, cái khác lại ngắn quá. Thứ đến cái thứ bảy mới thấy vừa, Bạch Tuyết nằm và ngủ thiếp đi.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Khi trời tối mịt, những chủ nhân của căn nhà nhỏ mới về: đó là bảy chú lùn thường ngày đào bới quặng sắt ở trong núi. Họ thắp bảy ngọn đèn xinh xinh, và khi đèn tỏa sáng khắp căn nhà, họ cảm thấy hình như có ai đã vào nhà, vì mọi vật không còn giữ nguyên như khi họ rời căn nhà đi làm nữa.

Chú thứ nhất nói:

– Ai đã ngồi lên ghế xinh đẹp của tôi?

Chú thứ hai nói:

– Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi?

Chú thứ ba nói:

– Ai đã ăn bánh của tôi?

Chú thứ tư nói:

– Ai đã nếm rau ở đĩa của tôi?

Chú thứ năm nói:

– Ai đã lấy nĩa bé xíu của tôi đem cắt gì rồi?

Chú thứ sáu nói:

– Ai đã lấy dao xinh xắn của tôi đem cắt gì rồi?

Chú thứ bảy nói:

– Đã có ai uống nước ở ly xinh đẹp của tôi?

Những chú khác cũng chạy lại giường mình và kêu:

– Hình như đã có ai nằm lên giường tôi?

Khi chú thứ bảy nhìn vào giường mình thì thấy Bạch Tuyết đang ngủ. Thế là chú gọi những chú kia chạy tới. Ai nấy đều ngạc nhiên, họ cầm bảy ngọn đèn soi Bạch Tuyết và reo lên:

– Cha, cô bé sao mà xinh đẹp thế!

Cả bảy chú đều vui mừng lắm, không đánh thức cô dậy, để yên cho cô bé ngủ.

Chú lùn thứ bảy đành ngủ nhờ giường bạn, mỗi người một giờ, thế rồi cũng hết một đêm.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Khi trời hửng sáng, Bạch Tuyết tỉnh dậy thấy bảy chú lùn đứng nhìn quanh thì rất sợ. Nhưng bảy người đều vui vẻ thân mật, hỏi cô:

– Cô tên là gì?

Cô trả lời:

– Em tên là Bạch Tuyết.

Mấy chú lùn lại hỏi tiếp:

– Làm sao mà cô tới được nhà của chúng tôi?

Thế là cô kể cho họ nghe chuyện dì ghẻ định ám hại cô, nhưng người thợ săn đã để cho cô sống và cô đã chạy trốn suốt cả ngày trong rừng tới khi sẩm tối thì thấy căn nhà của họ.

Các chú lùn bảo cô:

– Nếu cô đồng ý trông nom nhà cửa, nấu ăn, rũ giường, giặt quần áo, khâu vá, thêu thùa, quét tước, dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ ngăn nắp thì cô có thể ở lại với chúng tôi, cô sẽ chả thiếu thứ gì cả.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Bạch Tuyết nói:

– Vâng, thực lòng mà nói, em cũng muốn vậy.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Và từ đó, Bạch Tuyết ở với bảy chú lùn. Cô đảm đương mọi việc trong nhà, sáng sáng các chú lùn vào mỏ tìm sắt và vàng cho mãi tới chiều tối mới về, thì thức ăn của họ đã bày sẵn trên bàn. Suốt cả ngày, Bạch Tuyết ở nhà một mình. Các chú lùn tốt bụng nhắc nhở, căn dặn cô:

– Hãy canh chừng mụ dì ghẻ nhé! Chẳng bao lâu mụ sẽ biết là cô ở đây. Đừng có cho ai vào nhà đấy!

Hoàng hậu đinh ninh tưởng mình đã ăn gan phổi Bạch Tuyết nên chắc rằng chỉ còn có mình là người đẹp nhất trần gian.

Mụ đứng ngắm mình trước gương và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Gương trả lời:
– Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn sống chung.

Mụ giật mình, vì mụ biết rằng gương không bao giờ nói dối. Mụ nghĩ ngay là người thợ săn đã đánh lừa mụ và Bạch Tuyết hãy còn sống. Mụ ngồi nghĩ mưu giết Bạch Tuyết cho bằng được, chừng nào mụ chưa được gương gọi là người đẹp nhất thì ghen tức còn làm cho mụ mất ăn mất ngủ.

Sau mụ nghĩ ra một kế, mụ bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà lão bán hàng, ai có gặp cũng khó lòng nhận ra được. Với hình dạng như vậy, mụ vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa và rao:

– Hàng tốt, hàng đẹp đây, có ai mua không, mua đi!

Bạch Tuyết thò đầu qua cửa sổ hỏi:

– Chào bà, bà có gì bán đấy?

Bà lão trả lời:

– Hàng tốt hàng đẹp đây, dây lưng đủ màu đây!

Vừa nói bà vừa rút ra một chiếc dây lưng ngũ sắc dệt bằng tơ.

Bạch Tuyết nghĩ:

– Bà cụ này thật thà mình có thể cho vào nhà được.

Bạch Tuyết mở cửa và mua một chiếc dây lưng thật đẹp.

Bà lão nói:

– Con ơi, trông con buộc vụng về lắm, lại đây bà buộc thật đẹp, cẩn thận cho con.

Bạch Tuyết không chút e ngại, lại đứng trước bà cụ để bà buộc chiếc dây lưng mới cho.

Thế là mụ già buộc thoăn thoắt, mụ thắt chặt cứng làm cho Bạch Tuyết nghẹt thở, ngã lăn ra bất tỉnh.

Mụ nói:

– Giờ thì con chỉ là người đẹp của quá khứ mà thôi.

Rồi mụ vội vã ra về.

Một lát thì trời tối, bảy chú lùn về nhà, thấy Bạch Tuyết yêu quý của họ nằm sóng soài trên mặt đất như chết, người không hề nhúc nhích cử động, họ rất lo lắng. Họ nhấc cô lên thì thấy chiếc dây lưng thắt chặt cứng, lấy dao cắt đứt dây, Bạch Tuyết lại khe khẽ thở và dần dần tỉnh dậy.

Sau khi nghe Bạch Tuyết kể chuyện vừa xảy ra, bảy chú lùn bảo cô:

– Mụ già bán hàng ấy chắc chẳng ai khác ngoài mụ hoàng hậu độc ác, cô phải giữ mình cẩn thận nhé, khi chúng tôi đi vắng thì đừng cho ai vào nhà cả.

Về tới nhà, mụ hoàng hậu độc ác đến trước gương soi và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Cũng như mọi lần, gương trả lời:

– Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn sống chung.

Khi nghe vậy, hoàng hậu máu trào sôi lên vì tức giận, mụ biết chắc là Bạch Tuyết đã sống lại.

Mụ nói:

– Được rồi, tao sẽ nghĩ ra kế khác để cho mày về âm phủ.

Với những phép quỷ thuật, mụ làm một chiếc lược tẩm thuốc độc. Mụ ăn mặc trá hình thành một bà già khác lần trước, rồi vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa và rao to:

– Hàng tốt, hàng đẹp, ai mua ra mua!

Bạch Tuyết ngó ra và nói:

– Bà đi đi, tôi không được phép cho một ai vào nhà.

Mụ già nói:

– Nhưng chắc không ai cấm con cầm cái lược này xem chơi một chút chứ?

Rồi mụ lấy chiếc lược tẩm thuốc độc giơ lên.

Bạch Tuyết thích chiếc lược quá nên quên cả lời dặn dò, chạy vội ra mở cửa.

Khi đôi bên thỏa thuận giá cả xong, mụ già nói:

– Giờ để bà chải cho con nhé, bà chải cho thật đẹp nhé!

Cô bé đáng thương ấy không nghi ngờ gì cả, cô để mụ chải đầu cho. Nhưng lược vừa mới cắm vào tóc, Bạch Tuyết đã bị ngấm thuốc độc, ngã lăn ra bất tỉnh.
Mụ già độc ác nói:

– Thế là người đẹp nhất nước đã đi đời nhà ma!

Nói xong mụ bỏ đi.

Nhưng may thay trời sắp tối, một lát sau thì bảy chú lùn về tới nhà. Thấy Bạch Tuyết nằm như chết ở dưới đất, họ nghi ngay mụ dì ghẻ, họ lùng sục và tìm thấy chiếc lược tẩm thuốc độc cài trên đầu, vừa mới lấy lược ra thì Bạch Tuyết tỉnh dậy kể lại sự việc đã xảy ra. Một lần nữa bảy chú lùn lại căn dặn cô phải cẩn thận, bất cứ ai đến cũng không mở cửa.

Bước chân về tới nhà, hoàng hậu lại soi gương và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Cũng như mọi lần, gương trả lời:

– Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn sống chung.

Nghe gương như vậy toàn thân mụ run lên vì tức giận, mụ thét lên:

– Bạch Tuyết, mày phải chết, dù tao có mất mạng cũng cam lòng.

Sau đó mụ vào một căn phòng hẻo lánh trong lâu đài nơi không hề có ai bước chân tới, và mụ tẩm thuốc độc vào táo, quả táo chín đỏ trông rất ngon, ngon đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn ăn. Nhưng ai ăn một miếng sẽ chết ngay tức khắc.

Khi tẩm thuốc xong, mụ bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà nông dân. Rồi mụ lại vượt bảy quả núi đến nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa, Bạch Tuyết thò đầu qua cửa sổ nói:

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

– Cháu không được phép cho ai vào nhà, vì bảy chú lùn đã cấm rồi.

Bà già nói:

– Thế cũng chẳng sao. Chỗ táo ngày bà muốn bán rẻ nốt để còn về. Đây, để bà cho con một quả.

Bạch Tuyết nói:

– Không, cháu không được phép nhận một thứ gì cả.

Bà già nói:

– Con sợ ăn phải thuốc độc chứ gì? Trông đây này, bà bổ táo làm hai, con ăn nửa táo chín đỏ, bà ăn phần táo trắng còn lại.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Quả táo được tẩm thuốc rất khéo léo: chỉ nửa táo chín đỏ ngấm thuốc độc, Bạch Tuyết mắt hau háu nhìn quả táo chín ngon, thấy bà nông dân ăn mà không sao cả nên không dằn lòng được nữa, thò tay ra đón lấy nửa táo ngấm thuốc độc. Cô vừa cắn được một miếng thì ngã lăn ra chết liền.

Hoàng hậu nhìn cô với con mắt gườm gườm, rồi cười khanh khách và nói:

– Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như gỗ mun. Lần này thì những thằng lùn đừng hòng đánh thức con sống lại nữa, con ạ!

Vừa về đến cung, mụ hỏi ngay gương:

– Gương kia ngự ở trên tường,

Nước này ai đẹp được dường như ta.

Lần này gương đáp:

– Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này.

Lúc đó, tính ghen ghét đố kỵ của mụ mới nguôi, mụ mới cảm thấy mãn nguyện.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Theo thường lệ, đến tối bảy chú lùn mới về nhà, vừa bước vào cửa thì thấy ngay Bạch Tuyết nằm dưới đất, tim đã ngừng đập, không thấy hơi thở ra nữa, Bạch Tuyết đã chết.

Bảy chú lùn nâng cô dậy, tìm xem có dấu vết chất độc nào không, rồi lấy nước và rượu lau mặt cho cô nhưng chẳng ăn thua gì; cô bé tội nghiệp ấy đã chết, chết thật rồi. Họ cho cô vào quan tài, cả bảy người ngồi quanh quan tài, khóc cô ba ngày liền. Sau đó họ muốn đem đi chôn nhưng thấy sắc người cô vẫn tươi tỉnh như người sống, đôi má xinh đẹp vẫn ửng hồng. Họ nói với nhau:

– Thi hài như vậy, ai nỡ lòng nào đem vùi xuống đất đen ấy.

Họ đặt làm một chiếc quan tài trong suốt bằng thủy tinh, bốn phía đều nhìn thấy được. Họ đặt cô vào trong đó, khắc tên Bạch Tuyết bằng chữ vàng và đề thêm rằng cô là một nàng công chúa. Rồi họ khiêng đặt quan tài nàng trên núi, cắt phiên nhau gác. Các loài vật cũng đến viếng khóc Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Bạch Tuyết nằm trong quan tài đã lâu lắm mà thi thể vẫn nguyên, nom như nàng đang nằm ngủ, vì nàng vẫn trắng như tuyết, đỏ hồng như máu, tóc vẫn đen như gỗ mun.
Hồi đó, có một hoàng tử nước láng giềng đi lạc vào rừng và tới căn nhà của bảy chú lùn xin ngủ nhờ qua đêm. Hoàng tử nhìn thấy chiếc quan tài thủy tinh trên núi, Bạch Tuyết nằm trong chiếc quan tài có khắc dòng chữ vàng, đọc xong dòng chữ hoàng tử nói:

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

– Để cho tôi chiếc quan tài này, các anh muốn lấy bao nhiêu tôi cũng trả.

Bảy chú lùn đáp:

– Đem tất cả vàng trên thế giới này để đổi, chúng tôi cũng chẳng bằng lòng.

Hoàng tử nói:

– Thế thì tặng tôi vậy, vì tôi không thể sống nếu không được trông thấy Bạch Tuyết, tôi thương yêu và kính trọng nàng như người yêu nhất trần đời của tôi.

Nghe hoàng tử nói tha thiết vậy, những chú lùn tốt bụng động lòng thương và bằng lòng. Hoàng tử sai thị vệ khiêng quan tài trên vai mang về. Thị vệ đi vấp phải rễ cây rừng làm nảy thi hài Bạch Tuyết lên, miếng táo tẩm thuốc độc nàng ăn phải bắn ra khỏi cổ họng.

Ngay sau đó, nàng từ từ mở mắt ra, nâng nắp quan tài lên, ngồi nhỏm dậy và nói:

– Trời ơi, tôi đang ở đâu đây?

Mừng rỡ, hoàng tử nói:

– Ta quý nàng hơn tất cả mọi thứ trên đời này, nàng hãy cùng ta về cung điện của vua cha, nàng sẽ là vợ của ta.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn - Truyện cổ Grimm
Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm

Bạch Tuyết bằng lòng theo hoàng tử về hoàng cung. Lễ cưới Bạch Tuyết và hoàng tử được tổ chức rất linh đình và trọng thể. Mụ dì ghẻ độc ác của Bạch Tuyết cũng được mời tới dự. Sau khi ăn mặc thật lộng lẫy, mụ lại đứng trước gương soi và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Nước này ai đẹp được dường như ta.

Gương trả lời:

– Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng hoàng hậu trẻ muôn phần đẹp hơn.

Mụ dì ghẻ độc ác chửi đổng một câu, mụ trở nên sợ hãi không biết tính thế nào. Mới đầu mụ toan không đi dự đám cưới, nhưng mụ đứng ngồi không yên, mụ sốt ruột và muốn xem mặt hoàng hậu trẻ.

Khi bước vào phòng, mụ nhận ngay ra Bạch Tuyết. Sợ hãi và hoảng loạn mụ đứng đó như trời trồng, không dám nhúc nhích. Nhưng giày sắt đã đặt trên lửa rồi, nhà vua trừng phạt buộc mụ phải xỏ chân vào đôi giày sắt nung đỏ và nhảy cho tới khi ngã lăn ra đất mà chết.

Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Truyện cổ Grimm
Lương Văn Hồng dịch


Ý nghĩa truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn hàm chứa nhiều bài học có giá trị trong cuộc sống. Để tự bảo vệ mình, các bé hãy thận trọng với những người xa lạ, không để họ vào nhà và phải biết lắng nghe những lời khuyên chân thành từ những người yêu thương mình.

Truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn cũng cho thấy sự ghen tuông sẽ chỉ khiến cho con người ta trở nên xấu xa, nguy hiểm và cuối cùng sẽ làm hại chính mình.

Câu chuyện là một kết thúc có hậu khi Bạch Tuyết hạnh phúc bên chàng hoàng tử, còn bà hoàng hậu ác độc thì bị trừng phạt thích đáng.

now White and the Seven Dwarfs Story ~ Bedtime Stories for Kids

Snow White and the Seven Dwarfs Story ~ Bedtime Stories for Kids 

This is the Fairytale story of  Snow White and the Seven Dwarfs. This Classic Tale is reimagined with a modern twist on what it means to be "Fair." It is brought to you by Stories to Grow by. Check out our other great stories! 


Once upon a time, a princess named Snow White lived in a castle with her father, the King, and her stepmother, the Queen.  Her father had always said to his daughter that she must be fair to everyone at court.  Said he, “People come here to the castle when they have a problem.  They need the ruler to make a fair decision.  Nothing is more important than to be fair.”

The Queen, Snow White’s stepmother, knew how much this meant to her husband. At the first chance, she went to her magic mirror.  “Mirror, mirror, on the wall,” said the Queen.  “Who is the fairest of them all?”

Snow White Story

Thanks to Artist, memoangeles

 

“Snow White is the fairest of them all!” said the Magic Mirror.

 “What?!” yelled the Queen.  “No one is more fair than I!  The Queen must have the best of everything - everyone knows that.  What could be more fair than that?”

“Snow White is the fairest of them all!” repeated the Magic Mirror.

 “What do you know – you’re a mirror!” roared the Queen.  And she stormed off. 

Still, the Queen was bothered.  So bothered was she that the Queen decided to be rid of the girl, once and for all. 

“I cannot wait another day!” she declared.  The Queen called for her servant, a huntsman.  “Find a reason to take Snow White deep into the woods,” she said, pointing her long finger at the servant. “Then kill her.”

Snow White Story

Thanks to Artist, memoangeles

 

The huntsman was shocked!  But she was the Queen and what could he do?  The next day he took Snow White into the woods.  As he drew his knife to slay her, Snow White turned around.

“Look,” she said, taking something out of her pocket.  “You have always been good to me.”  She held in front of him six perfect arrowheads that she had carefully shaped.  “Do you like them?” she said.  “They are for you.”

“Snow White,” said the huntsman.  “I cannot do this!”

“You can take these,” said Snow White.

"That's not what I mean," said the servant.  He dropped to his knees.  “How can I say this to you?  The Queen, your step-mother, ordered me to kill you,” he said.  “But I cannot!”

“She did what?” Snow White called out with alarm.

“You must run away!” said the huntsman.  “Far into the woods.  Now!  And never come back to the castle!”

Snow White turned and ran into the woods as fast as she could.  Deeper and deeper she ran.  It was getting dark, and the wolves were starting to howl.  She tripped and her skirt was torn.  Tall tree branches seemed to reach down to the very ground to grab her.  She was scratched, bleeding and scared.  Yet she ran on and on.

Then all of a sudden, far away, there was a light.  Who was living so deep in the woods?  She stepped up closer.  It was a cottage!  Yet no sound came from the cottage, only light from the windows.

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Anonymous Artist

 

“Hello?” she said, knocking softly on the door.  “Hello?” No answer.  The door was a little bit open.  She opened it some more and stepped in.  “Hello, is anyone home?” 

She looked around.  What a mess!  She had never seen a messier living room.

“This cottage may be the biggest mess I ever saw,” she thought.  “But it's a roof over my head for tonight. Maybe if I clean up around here, I can earn my sleep.”

As she cleaned, she thought of someone she already missed.  Before her father had re-married, she and a Prince who lived in the next kingdom were getting to know each other.  They would take long walks in the royal garden and tell each other stories, and laugh.

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Artist, memoangeles

 

After the Queen had moved into the castle, her stepmother had made a new rule – no more visitors.  Now the Prince had to slip over the palace gate in secret. He would call out to her from under her window and they could talk a bit that way. It wasn’t as good as the long walks but it was the best they could manage.  

Now that she had to run away from home, would she ever see him again?

After Snow White cleaned up the living room, she went upstairs.  On the second floor, there were seven little beds lined up in a row, as if for children.  Tired from cleaning, Snow White yawned and lay across all seven of the beds.  Soon she fell fast asleep.

In the meantime, the Seven Dwarfs were heading home from a long day of working in the jewel mines.  When they opened the door, you can imagine their surprise when they saw their cottage all cleaned up!

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Anonymous Artist

 

“What kind of magic is this?” said one of the Dwarfs, whose name was Doc.

“I wouldn’t mind more magic like this!” said another of the Dwarfs with a smile.  His name was Dopey.

“We'd better check upstairs,” said another Dwarf, whose name was Grumpy.  “Something is fishy around here, that’s for sure.”

There – lying across all their beds, was a young lady, fast asleep. 

“Who are you?” said all the Dwarfs at once. 

Snow White bolted awake.  The Seven Dwarfs could tell she was as surprised as they were.  Soon they all relaxed and shared their stories. 

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Anonymous Artist

 

Snow White learned their names – Bashful, Doc, Dopey, Grumpy, Happy, Sleepy, and Sneezy. She told them all about her step-mother.  That her stepmother had tried to get the huntsman to kill her, that the huntsman had set her free in the woods, and that she could never go back home again.

“Stay here, with us,” said Bashful. 

“That’s sweet,” said Snow White.  “But if I were to stay here at your home, I would have to do something for all of you.”

“You already cleaned up our place,” said Sneezy. 

“Keeping the house clean will be easy,” said Snow White, “as long as we all pitch in.  I will let everyone know what part they can do, and I will do my share too, of course.”

“That’s fair,” said Happy.

“But there must be something else I can do for you,” said Snow White.

The Seven Dwarfs shrugged.

“Do you know how to read?” said Doc.  "We have these books filled with wonderful tales and would love to be able to read them." And so it was agreed that Snow White would give them reading lessons.   

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Artist, memoangeles

 

To celebrate their new friendship, Snow White and the Seven Dwarfs sang and danced the night away. 

The next morning before they left for work, the Seven Dwarfs warned Snow White she must not open the door to anyone.  After all, who knows what evil her stepmother might do?  The princess nodded in agreement, and the Dwarfs left the house.  The princess prepared her first reading lesson. She also prepared a good hot meal for the Seven Dwarfs when they returned home that night.  And so the days passed.

Back at the castle, the Queen marched up to her mirror.  “Mirror, mirror on the wall," she demanded.  "Who is the fairest of them all?”

“Snow White is the fairest of them all!” said the Magic Mirror.

Snow White Story

Thanks to Artist, memoangeles

 

“That’s impossible!” screamed the Queen.  “The girl is no longer alive!”

“Snow White lives!” said the Magic Mirror.  And an image was shown on the mirror of Snow White living in the cottage of the Seven Dwarfs.

The Queen turned red with rage.  She screamed, “She will not get away with this!”

At the cottage of the Dwarfs the next afternoon, when the Seven Dwarfs were away at work, there was a knock on the door.

“Who is it?” said Snow White.  She remembered the warning of the Seven Dwarfs not to open the door to anyone.

“It’s only a poor old woman,” came a squeaky voice, “selling apples.” Yet it was the evil Queen, disguised as an old woman.  “It’s raining out here, my dear,” said her voice through the door.  “Please let me in.”

“Poor thing," thought Snow White, "having to go door to door selling apples in the rain."  And so she opened the door.

“Take a look at this big red apple,” said the old woman, who as you know by now was really the Queen in disguise. She held the red apple close to Snow White’s face.  “Lovely, my dear, isn’t it?”

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Artist, memoangeles

 

“I would like very much to buy your apple,” said Snow White. “But I have no money.”

“That fine comb in your hair will make a good trade,” said the old woman.

“Well, all right then!” said Snow White.  She took the comb out of her hair and gave it to the old woman, who then gave her the apple.  Snow White took a big bite.  Alas, the fruit was poisoned!  At once, Snow White fell to the ground in a deep sleep. 

“YES!” shouted the Queen, pumping the air with her fists. 

Just then the door flew open.  In marched the Seven Dwarfs, home from the day's work.  Shocked indeed they were to find Snow White lying on the floor and what must be her stepmother beside her, laughing!

They chased that evil Queen out the door, and into the storm.  Up to the very top of a mountain they chased her.  All of a sudden, lightning hit the mountain!  The Queen fell, and she was never seen again.

But there was nothing to help poor Snow White.  She stayed absolutely still in her deep sleep.  The Seven Dwarfs gently lifted her into a glass coffin.  Day and night they kept watch over her.

One day, the Prince happened to pass through.  Ever since he had learned that Snow White was missing at the castle, he was searching for her, far and wide.  Now he had finally found her, but in such a state! The Prince pulled open the glass coffin.  Her face seemed so fresh, even in that deep sleep. 

Snow White and the Seven Dwarfs

Thanks to Artist, memoangeles

 

He gently took one of Snow White's hands in his own and kissed it.  At once, Snow White’s eyes opened!  With Love's First Kiss, the evil Queen's spell was forever gone. Now nothing stood in the way for Snow White and the Prince to be together forever.  They returned to the kingdom and lived happily ever after.

end

Mua sách giấy bạn nhấn vào đây

Mua sách âm thanh bạn nhấn vào đây



 Truyện cổ Grimm toàn tập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét